... tu đi con!

... tu đi con!

Một vị thiền sư nọ tình cờ thầy một con chó bị trọng thương nằm bất động bên lề đường, nên thương tình đem nó về chữa trị và nuôi dưỡng. Thiền sư thương yêu và dạy dỗ nó rất tận tình, đặt cho nó cái tên là TU ĐI như gửi gắm ước mong nó ở lại chuyên tâm tu hành để có đời sống thanh thản.


Đáp lại, nó cũng yêu mến thiền sư như cha mẹ, lúc nào cũng quấn quít bên cạnh. Khi thiền sư xuống phố hóa độ thì nó cũng lẽo đẽo theo sau, khi thiền sư tĩnh tọa thì nó cũng nằm lim dim kề cận.

Một hôm trong lúc thiền sư đang tĩnh tọa, con chó bống nghe thấy mùi thịt xào quen thuộc từ đâu bay tới. Nó vừa định chồm dậy nhưng lại nghĩ mình ở đây tu hành với thiền sư đã nhiều năm rồi thì không nên làm thế, nên nó đành nằm lại và cố gắng quên đi. Nhưng mùi thịt xào càng lúc càng tăng, con chó cựa mình nhiều lần và rồi nó nghĩ mình cũng nên đi xem hư thực thế nào chứ nhất định không đụng tới. Không ngờ mùi thịt xào càng lúc càng quyến rũ, khiến bản năng xưa của nó trỗi dậy và nó không đủ sức kiềm chế. Vì vậy nó quyết định lội qua sông sang bên kia thử một lần cho biết.

Thiền sư nghe tiếng con chó nhảy xuống sông và đoán biết sự tình nên vội vàng chạy ra can ngăn: " TU ĐI ơi! Đừng qua bên kia. Nguy hiểm lắm!". Con chó giật mình và ngoan ngoãn quay lại. Nhưng vừa lúc đó nó cảm nhận mùi thịt xào đang rất gần và sự thèm thuồng cũng dâng lên cao độ, nó đành ngoảnh mặt lầm lũi bơi tiếp.

Thiền sư lại khẩn thiết gọi: "TU ĐI ơi! Về lại với thầy đi con. Nơi này tuy sống thanh đạm những vẫn yên ổn hơn con ơi!". Bây giờ tâm trí nó bỗng xuất hiện những hình ảnh ân tình của thiền sư dành cho nó trong suốt thời gian qua nhưng lại bị cạnh tranh bởi hình ảnh hấp dẫn của món thịt xào mà từ lâu nó không được nếm. Vì thế nó cứ lội qua lội lại mà không dứt khoát được.

Cuối cùng nó kiệt sức và chết chìm giữa dòng sông.

"Đường đi không xa lắm
Chỉ ngại nhiều bến mê
Chần chừ không bước nổi
Năm tháng dài lê thê "

(st)

Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.